Doanh nghiệp xuất khẩu gặp rủi ro vì thiếu “dung sai chuẩn”
Khoảng dung sai về hàm lượng dinh dưỡng và vi chất ghi trên nhãn thực phẩm từ lâu đã là một yêu cầu bắt buộc ở hầu hết các quốc gia trên thế giới, tuy nhiên, việc Việt Nam vẫn chưa có quy định về khung dung sai chuẩn cho thực phẩm, khiến DN, nhất là DN xuất khẩu gặp nhiều rủi ro.
DĐDN có cuộc trao đổi với ông Nguyễn Thanh Phong – Cục trưởng Cục An toàn thực phẩm (Bộ Y tế) xung quanh vấn đề này.
Theo ông Phong, Việt Nam mới chỉ có quy định dung sai đối với hàng giả. Tại Nghị định 185/2013 về “xử phạt hành chính trong hoạt động thương mại, sản xuất, buôn bán hàng giả, hàng cấm và bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng” đã quy định: hàng giả là hàm lượng các chất thực tế trong sản phẩm thấp hơn 70% hàm lượng ghi trên nhãn sản phẩm.
[caption id="attachment_34665" align="aligncenter" width="588"]
– Hầu hết các quốc gia có thương mại phát triển, các nước trong ASEAN đã có quy định về dung sai hàm lượng dinh dưỡng, vi chất trên nhãn thực phẩm, nhưng tại sao chúng ta vẫn chưa có, thưa ông?
Bộ Y tế, Cục An toàn thực phẩm đang lấy ý kiến đóng góp từ các DN, chuyên gia và kinh nghiệm quốc tế để xây dựng một khung pháp lý về vấn đề này. Theo đó, khoảng dung sai chuẩn về hàm lượng dinh dưỡng, các vi chất trên nhãn thực phẩm phải đáp ứng các tiêu chí đảm bảo an toàn thực phẩm, kinh doanh thuận lợi và phù hợp với tiêu chuẩn quốc tế đồng thời minh bạch với người tiêu dùng.
Nhiều quốc gia trong khu vực đang quy định khoảng dung sai đối với dinh dưỡng và những hoạt chất, vitamin có lợi hàm lượng không được thấp hơn 80% nhãn thực phẩm. Những hoạt chất có nguy cơ gây hại hàm lượng không vượt quá 120% nhãn thực phẩm. Tuy nhiên, cũng có một số nước đặt tiêu chuẩn cao hơn. Việt Nam cần phải căn cứ vào tình hình thực tế, khả năng của DN cũng như yêu cầu hội nhập để đưa ra chuẩn dung sai cho mình.
– Hiện tại, khi Việt Nam chưa có chuẩn dung sai thì DN phải căn cứ vào đâu để ghi trên nhãn thực phẩm, thưa ông?
Khi chưa có quy định thì DN vẫn tự ghi trên nhãn sản phẩm của mình và tự phải chịu trách nhiệm trước những thông tin đó. DN phải ghi luôn khoảng dung sai trên nhãn thực phẩm. Ví dụ, trong một hộp sản phẩm có chứa bao nhiêu gam chất béo, bao nhêu protein, bao nhiêu gam đường… Cùng với đó ghi cả dung sai 20%. Người tiêu dùng cần có những thông tin minh bạch, chính xác. Còn cơ quan quản lý sẽ căn cứ vào thông tin ghi trên nhãn mác sản phẩm để có thể xử phạt nếu DN không thực hiện đúng.
– Nhưng chúng ta cũng phải có một quy định phù hợp với thông lệ quốc tế, thưa ông?
Quy định của chúng ta rất khoát phải phù hợp với các quốc gia mà chúng ta có quan hệ thương mại. Điều này sẽ giúp sản phẩm của chúng ta xuất khẩu thuận lợi hơn. Chúng tôi cũng đang băn khoăn khoảng dung sai 20% liệu có phù hợp không. Điều quan trong là phải đồng thuận và đảm bảo quyền lợi của các bên.
– Thưa ông, bên cạnh những sản phẩm được sản xuất theo quy trình công nghiệp có nhãn mác, những sản phẩm của nhiều hộ cá thể, không nhãn mác đang gây khó khăn cho quá trình quản lý. Vậy chúng ta phải hướng tất cả các sản phẩm tới một quy chuẩn chung thế nào, thưa ông?
Ngoài những sản phẩm do các DN sản xuất được ghi nhãn mác thì pháp luật cũng cho phép những thực phẩm có thời gian sử dụng ngắn không phải ghi nhãn mác. Những thực phẩm do bà con nông dân, hộ kinh doanh cá thể sản xuất thường không phải ghi nhãn mác. Tuy nhiên, chúng tôi cũng khuyến khích bà con nên chủ động ghi nhãn mác thực phẩm để tạo uy tín và thương hiệu cho sản phẩm của mình. Những sản phẩm có ghi nhãn mác minh bạch sẽ chiếm được lòng tin của người tiêu dùng và sẽ có giá cao hơn.
– Xin cảm ơn ông!
Theo Bá Tú (Enternews)